Băng rừng, lội suối tìm trò trở lại lớp ôn tập

Giữa núi rừng hoang sơ, nơi đường đi cách trở, sóng điện thoại chập chờn, và điều kiện sống còn nhiều thiếu thốn – vẫn có những người thầy, người cô miệt mài băng rừng, lội suối để đến tận từng bản làng, từng nếp nhà, tìm học trò trở lại lớp ôn tập. Không phải vì áp lực thành tích, mà bởi trách nhiệm với nghề, với trò – những đứa trẻ mà nếu bỏ lỡ một mùa ôn tập, có thể sẽ trượt khỏi giấc mơ đổi đời bằng con chữ.

Hành trình gieo chữ giữa đại ngàn

Khi học sinh miền xuôi đã vào guồng ôn luyện thi tốt nghiệp THPT, tại nhiều vùng cao, vùng sâu, tình trạng học sinh vắng mặt vẫn phổ biến sau kỳ nghỉ Tết hoặc mỗi mùa vụ. Với các thầy cô ở đây, công tác ôn tập không chỉ bắt đầu từ những tiết học mà bắt đầu từ hành trình đi tìm học sinh trở lại lớp.

  • Có thầy giáo đi bộ hơn 10 cây số đường rừng, vượt qua suối cạn, dốc đá để tới được nhà trò
  • Có cô giáo phải ở lại bản vài ngày, cùng phụ giúp việc nhà, thuyết phục gia đình cho con tiếp tục học
  • Có học sinh đã nghỉ học gần tháng, nhưng nhờ cô giáo kiên trì thăm hỏi mới quay lại lớp kịp thời gian ôn thi

Những câu chuyện ấy không còn xa lạ tại các tỉnh miền núi như Sơn La, Điện Biên, Hà Giang, Kon Tum, Gia Lai…

Vì sao học sinh vùng khó dễ bỏ lỡ kỳ ôn tập?

Không giống học sinh thành thị có điều kiện học thêm, luyện đề, tiếp cận công nghệ, học sinh vùng khó gặp nhiều rào cản:

  • Khoảng cách địa lý xa: nhiều em phải đi bộ từ 5–7km đến trường, có nơi phải qua sông suối
  • Hoàn cảnh kinh tế khó khăn: học trò phải nghỉ học để phụ giúp cha mẹ làm nương, chăm em, lao động mưu sinh
  • Thiếu động lực học tập: nhiều gia đình không nhận thức hết tầm quan trọng của kỳ thi, dẫn đến việc cho con nghỉ học giữa chừng

Chính vì vậy, thầy cô không thể ngồi yên. Họ không chỉ là người dạy kiến thức mà còn là người gõ cửa từng giấc mơ, người lay gọi niềm tin vào con chữ.

Lớp học đặc biệt giữa mùa ôn thi

Khi các em trở lại trường, hành trình học tiếp diễn trong điều kiện vô cùng đặc biệt:

  • Lớp học ghép trình độ, học sinh ngồi cùng nhau nhưng chương trình được cá nhân hóa phù hợp
  • Thầy cô dạy kèm thêm sau giờ, có khi buổi tối thắp đèn dầu để học bài
  • Không có sách tham khảo, không máy tính, không wifi, chỉ có tấm bảng, vài tập giấy ôn thi và sự tận tâm không giới hạn

Dù điều kiện thiếu thốn, nhưng tinh thần học tập nơi đây không hề kém cạnh. Các em học bằng nỗ lực, niềm tinmối dây tình cảm sâu sắc với thầy cô.

Giáo dục không bỏ ai ở lại phía sau

Thông điệp mà những người thầy, người cô vùng cao gửi gắm không chỉ là việc đưa các em trở lại trường, mà còn là lời khẳng định cho một giáo dục bao trùm, công bằng và nhân văn:

  • Mỗi học sinh, dù ở vùng sâu hay thành thị, đều có quyền được tiếp cận kỳ ôn tập – kỳ thi với điều kiện phù hợp
  • Những nỗ lực “ngoài giáo án” của giáo viên cần được nhìn nhận, ghi nhận và hỗ trợ đúng mức
  • Cần sự chung tay của ngành giáo dục, chính quyền địa phương và toàn xã hội để xây dựng cơ chế hỗ trợ đặc thù cho học sinh vùng khó

Kết luận: Có những bài học không nằm trong sách vở

Bài học về lòng kiên trì, tình yêu thương và sự cống hiến thầm lặng của thầy cô vùng cao là điều mà bất kỳ ai trong ngành giáo dục cũng nên cảm nhận. Đó là minh chứng cho câu nói:

“Muốn đi nhanh thì đi một mình, muốn đi xa thì đi cùng nhau.”

Và hành trình băng rừng, lội suối tìm trò trở lại lớp chính là biểu tượng đẹp nhất của một nền giáo dục không bỏ rơi ai phía sau – nơi mỗi bước chân của thầy cô là một cánh cửa mở ra tương lai cho học trò.

Tags:
Share articles:
comments